Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Đêm thứ nhất: Tôi đã tìm được Alice bé bỏng

Đêm thứ nhất: Tôi đã tìm được Alice bé bỏng

Lux
Ban ngày, nó chỉ là một con phố cô quạnh, hoang tàn không sức sống. Người ta có thể thấy rõ sự xơ xác của nó khi cái nắng gắt chói chang siết lấy từng gốc cây vì khô cằn mà co quắp người tạo ra vô vàng thứ hình dáng quỷ dị. Sự ngột ngạt của cái oi bức, cũng như cái mịt mù của bụi đường khiến cho con người cảm thấy vô cùng khó chịu. Có thể thấy rõ, đã lâu không có ai ghé qua đây hay quét dọn chúng cũng như chưa từng có sự sống tại nơi này. Con phố hoang nứt nẻ, khó khăn vặn vẹo cơ thể nó, khó nhọc hít thở để sống cho qua ngày.
Thế nhưng, khi đêm xuống, thứ màu đen huyền hoặc bao phủ cả bầu trời, lấp đầy mọi ngõ ngách, và bóp nát cái thứ ánh sáng cao ngạo khó ưa của buổi trưa oi bức, con phố bừng tỉnh dậy. Đúng vậy, bóng đêm đã ban ra một phép màu kì diệu, biến một con phố hoang tàn ban ngày trở thành khu đèn đỏ nhộn nhịp Lux ban đêm. Với con phố ấy, ngày dường như chỉ mới bắt đầu.
Lux vào ban đêm là một sinh vật sống. Như những loài sinh vật khác, nó có hơi thở, có cuộc sống, cũng như vẻ đẹp riêng của chúng. Lux, thứ sinh vật xa hoa và tráng lệ ấy, được phủ lên bởi vô vàn ánh sáng đến chói mắt của các đèn neon. Hơi thở của Lux được đo bằng độ nóng của các hộp đêm và cuộc sống của Lux diễn ra trong các khách sạn.
Và đó là một ngày bình thường của Lux, của con quái vật kiêu sa trở mình sau giấc ngủ say ban ngày.
******************
Bar BEA
Một quán bar nhỏ và khá vắng nằm ở vìa Lux. Điểm đặc biệt khiến một quán bar ngay tại trung tâm khu đèn đỏ nổi tiếng bật nhất trở nên vắng vẻ như vậy có lẻ là chút trong sáng rẻ tiền còn sót lại trong bộ óc đơn giản của chủ quán. Không sex tại chỗ, không hàng trắng và miễn luôn mấy màng múa thoát y nóng bỏng. Thế nhưng điều khiến cho một quán bar trong sáng như vậy tồn tại được ở một khu đèn đỏ có lẽ là người chủ vô cùng trong sáng của nó.
Trong BEA, dưới ánh đèn neon lòe loẹt đến chói mắt, một đám người lúc nhúc, như bầy thiêu thân lao vào nhau để rồi bốc cháy. Nó mỉm cười, ngả người, nhìn về phía thứ ánh sáng chớp tắt liên hồi đó, chớp đôi mắt, quét qua đám sâu bọ đang điên cuồn co giật cơ thể, bò trườn trong mớ hổn tạp ấy. Nó phát ngấy và buồn nôn với cái khung cảnh hoan lạc đến nhơ nhuốc này, nhưng nó vẫn phải nhìn vì đó là nguồn sáng duy nhất trong cái hộp tăm tối. Nó nốc cạn ly rượu, bước ra ngoài, thứ không khí ngột ngạt chứa đầy mùi dục vọng khiến nó cảm thấy buồn nôn, cũng như mớ âm thanh ầm ĩ khiến nó phát cuồng. Nó nới lỏng cổ áo xơ mi, vác ba lô đi ra ngoài.

Nó bước ra ngoài, tiến xa khỏi trung tâm Lux chiếc ba lô nặng chịch đè nặng một bờ vai nó. Nó khẽ siết lấy chiếc áo khoác mỏng sờn màu, cố gắng giữ chút hơi ấm trong cơn tuyết đêm. Nó khẽ ngước nhìn bầu trời, dường như đã lâu rồi nó chưa ngắm bầu trời nhất là một đêm tuyết trắng như vậy. Đúng vậy, có lẽ trước đây nó quá bận rộn với cuộc sống quanh nó, đầu óc nó bị mụ mị trong những thứ xa xỉ phù du mà nó quyên mất rằng, chỉ một cơn tuyết đêm lại đẹp như vậy. Nó nhớ năm bảy tuổi, nó từng cùng ba mẹ ngắm tuyết rơi trên tháp Eiffel, thế nhưng mỉa mai thay, cơn mưa tuyết ngaỳ đó lại không bằng một góc của trận tuyết đêm taị khu đèn đỏ này. Nếu như với nó, tuyết tại đêm Eiffel năm ấy mang cái nét kiêu kì của một cô tiểu thư khó gần, màu trắng nhạt nhòa chìm trong ngàn vạng ngọn đèn, thì tuyết tại Lux thuần khiết như một tiểu thiên sứ đơn sơ lạc đường, rơi từ thiên đường xuống, trắng ngần, thơ dại. Thứ màu trắng ấy như những ngọn tinh linh, tỏa ra ánh sáng diệu kì, mỏng manh, nó không hề bị che khuất bởi sự chói mắt của các ánh đèn neon, mà dưới ánh đèn ấy, nó lại phủ lên vẻ đẹp gì đó rất mị hoặc. Và lại càng mỉa mai thay khi những con người sống bám víu trong Lux lại không hề nhận ra phép màu diệu kì ấy. Nó chợt cười, phải chăng đây là chút thương xót cuối cùng mà tạo hóa ban cho đám sâu bọ ấy trước khi đưa tiễn chúng xuống địa ngục.

Tuyết trắng, thứ màu trắng tinh khôi nhất của vũ trụ lại là thứ chưa bao giờ thiếu tại khu phố dơ bẩn này. Tạo hóa đang muốn nói đến điều gì khi Ngaì ban cho khu phố trụy lạc này thứ sản vật đẹp đẽ như thế. Thật mỉa mai.
Nó đi lòng vòng quanh Lux, đã nửa đêm, nó chưa có ý định dừng lại. Đây là lần đầu tiên cũng như sẽ lần cuối cùng nó tới Lux, vì vậy nó hi vọng có thể khắc hết mọi khung cảnh nơi này vào trong tâm trí nó. Là bằng chứng cho sự sa ngã cũng như sự ruồng bỏ của nó.
Lux, đúng là một khu đèn đỏ đúng nghĩa. Dù đã là giữa đêm, độ nóng ở đây cũng như sự nhộn nhịp vẫn không thuyên giảm mà giường như còn đang thách thức cái lạnh rét căm của thời tiết. Tiếng nhạc ầm ĩ vang vọng từ mọi ngõ ngách của Lux. Trên đường, dưới từng chùm laze nhiều màu, giăng tua tủa như mạng nhện là từng cặp, từng cặp siết lấy nhau, có khi là dưới cột điện, có khi là trên bức tường. Không hề để ý tới mọi thứ xung quanh, phơi bày cơ thể trần trụi của mình cho nhau để cùng bốc cháy. Nó lướt nhanh trên phố, dường như nó vẫn chưa thể quên được cảm giác này, nó cảm thấy buồn nôn và ghê tởm con thú tìm ẩn trong mỗi con người.
Nó chạy nhanh ra bãi giữ xe của Lux, không ngừng nôn mửa. Dù đây là khu vực rất vắng vẻ nhưng vẫn có một số cặp quyết định giải quyết trên xe. Nó có thể nghe rõ tiếng rên rĩ của dục vọng vang ra từ một chiếc ô tô màu xanh đã sờn nát. Cơn buồn nôn lại tiếp tục tràn đến, cho đến khi không còn thứ gì trong bao tử nó có thể tống ra ngoài. Nó vội dựa vào chiếc cột điện ngay đó, đầu óc quay cuồng. Nó vươn tầm mắt ra xa, về phía chiếc bảng cũ nát của một khách sạn rẻ tiền. Luồn sáng yếu ớt ấy giúp nó lờ mờ có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh cũng như giúp mắt nó dịu bớt.
Rồi theo cái ánh mịt mờ ấy, đôi mắt của nó mệt mỏi nhẹ chớp, có lẽ đời nó tới đây cũng chỉ có thế thôi. Nó thở dài, cười nhạo cho nó trước đây. Tuyết lại rơi, trên mặt, trên vai, luồn qua kẽ áo, lạnh, ướt. Này, nó cũng không biết tuyết lại có vị mặn như thế. Nó cười ngô nghê: này tuyết, nếu ngươi có thể phủ lấy ta, ôm lấy ta trước khi ta chết, để ta không phải cảm thấy cô đơn, thì dù cho con đường phía trước là địa ngục hay thiên đường, ta cũng vui vẻ chấp nhận.


************************

_Này muốn gì?
Nó khó chịu, đôi lông mày mỏng khẽ cau lại, đôi mắt quét về phía chiếc bảng hiệu màu hồng nơi một khách sạn đổ nát khác.
Từ nơi đó, một bóng đen trải dài trên nền đất, cái bóng khẽ rung động, lạnh căm, như con thú hoang xảo huyệt, im lặng rình rập con mồi của mình.
Nó vốn không phải là một đứa kiên nhẫn, nhất là đối với những kẻ cứ nhìn chằm chằm vào nó.
Nó, 18 tuổi. Ít ai chấp nhận đó là một cái tuổi trưởng thành, vì trong bộ óc ấy, chỉ là tính háo thắng và sự kiêu ngạo, thói ích kỉ của trẻ con.
Nó khẽ nhếch môi, đôi mắt xanh biếc chưa bao giờ sắc hơn thế. Nó ném về con người đó cái nhìn đầy khiêu khích:
_Muốn ngủ với tôi?
Con người đó, ẩn sau một chiếc bảng hiệu của một khách sạn rẽ tiền. Cái thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ bảng hiệu khiến nó không thể nhìn rõ nét mặt của người đó. Màn đêm huyền hoặc, tỉ mỉ ôm trọn lấy con người đó, như con mãnh thú kiêu sa, ngoan ngoãn nằm thủ phục dưới chân vị vương của mình. Con người đó chỉ lặng im. Không khí giữa hai người đông lại, lạnh đến nghẹt thở. Mãi tới một lúc sau, nó mới khẽ thấy bờ môi anh đào nhàn nhạt ấy rung động, phát ra thứ âm điệu lạnh như băng, không phải là thứ âm điệu xuất phát từ con người mà là từ địa ngục:
_Đi



Nó là kẻ đã khơi màu cho cuộc chiến, nên nó chấp nhận cuộc chiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét