Đêm thứ 5: Sự tuyệt vọng của
đức vua: Ta không phải thần.
Nó nhai ngấu nghiến vài miếng
thịt cừu cùng rượu vang đỏ, cho tới khi bao tử được lấp đầy. Nó nằm vật xuống
giường, với tay lấy tập tài liệu mà Luci để lại. Nó tò mò đọc trang giấy về con
quái vật của ngôi biệt thự Trắng. Trên tấm giấy vàng nhạt với các hoa văn in
chìm là bức hình của một người đàn ông khoảng 30. Người đàn ông dựa người vào
chiếc trường kỷ khắc hình chim ưng gổ du nệm đỏ. Tư thế rất tự nhiên, rất thoải
mái cảm giác như ông ta đang ngồi ngả lưng nghỉ ngơi chứ không phải đang đứng
trước thấu kính. Gương mặt thon cùng đôi mắt hổ phách sắc nhọn. Đôi mắt của
tham vọng nhưng đồng thời cũng chứa một nỗi buồn miên man. Đôi mắt của ông ta
làm nó nhớ tới những con sói sám, linh hồn hoang dại của dãy núi hùng vĩ vùng
Sierra Nevada. Một loài động vật đầy kiêu hãnh và mạnh mẽ đồng thời cũng là những
kẻ săn mồi chuyên nghiệp và tàn nhẫn. Đôi mắt tự tin và đầy kiên nhẫn ẩn dấu
sau cánh rừng bạt ngàn. Trong đôi mắt đó, nó cũng nghe thấy được tiếng thét đầy
mãnh liệt của sức mạnh và tự do. Có một số người được sinh ra là thể thống trị,
và ông ta là một trong số những kẻ đó. Nhưng trong đôi mắt đó, sự cô độc đang
nhấn chìm tất cả. Nó như kẻ du mục vô hồn bị cám dỗ bởi tiếng gọi kỳ bí trong rừng
sâu, bấc giác, đưa ngón tay chạm vào đôi mắt đó. Rồi như chạm phải đống lửa, nó
vội rút bàn tay lại. Nó vừa làm chuyện điên rồ gì vậy? Tại sao nó lại cảm thấy
thương hại ông ta? Tại sao nó lại muốn xoa dịu đôi mắt đó. Hắn ta là một tên giết
người máu lạnh, hắn không xứng đáng để được xót thương. Để tránh lập lại lỗi lầm
cũ, nó ném bức ảnh của ông ta qua một bên. Thông tin của ông ta chỉ vỏn vẹn
trong vài dòng chữ. Tên: Eric Horward. Tuổi: 26. Nghề nghiệp: Kinh doanh bất động
sản. Nó lật qua những tờ giấy khác, phần còn lại của tập hồ sơ giày cộm là nội
quy của biệt thự Trắng. Không ra khỏi phòng sau 8 giờ tối. Không được đi lung
tung ngoài khuôn viên chính của biệt thự
Trắng. không được đi vào khu rừng xung
quanh biệt thự Trắng. tránh tiếp xúc hay nói chuyện với người hầu. Không được đi
vào những căn phòng khác khi hưa có sự cho phép. Không được… nó ném cái thứ rác
rưởi ấy vào tường. Cái này khác gì bị giam cầm. Mặc dù ông ta cho nó chổ ở và
thức ăn nhưng điều này có khác gì những nhà tù đâu chứ. Chưa kể nguy hiểm còn
nhân lên gấp bội khi nó bị giam với 1 con thú ăn thịt. nó mệt mỏi nằm lăn trên
giường mặc kệ mái tóc rối bời vẫn còn ướt.
Tối đó, nó có 1 giấc mơ hết
sức khó chịu. Nó thấy nó cùng Hana đang nhâm nhi cocktail ở Bea. Hana vẫn thế,
cô luôn chọn những ly rượu đỏ nhạt ngọt ngào. Bọn họ ngồi nói chuyện rất vui.
Hana cứ cười mãi. Bỗng dưng, một làn ranh đỏ xuất hiện trên chiếc cổ mảnh khảnh
trắng ngần của Hana. Mới đầu chỉ là một vệt chỉ đỏ. Sau đó nó cứ mở rộng dần, rồi
bất thình lình, máu sối sả tuôn trào nơi cổ Hana. Cô bạn hoảng hốt dùng tay bịt
lại, nhưng vô vọng. Nó có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn kinh hoàng thảng thốt của
Hana. Thứ trất lỏng nóng ấm ấy bất chấp nổ lực của Hana mà thi nhau kéo ra
ngoài. Lúc đó, nó đang làm gì ư? Mọi chuyện quá bất ngờ, nó quá hoảng sợ đến nỗi
chỉ biết trơ mắt nhìn cô bạn không ngừng trào nước mắt mà tắt thở. Rồi sau đó,
nó cuồng loạn ôm xác Hana khóc. Tại sao, tại sao điều tàn nhẫn này lại xảy đến
với nó? Cuộc đời nó chỉ còn lại mỗi Hana mà thôi. Tim nó như bị xé toạt, đau thắt.
Nó cảm thấy mình đã quên mất cách thở. Đầu óc nó choáng ván, lồng ngực như muốn
vỡ tung. Thời gian và không gian bắt đầu xoay chuyển, đưa nó tới 1 căn hầm tối
tăm, ẩm ướt mùi đất. Nó đang ôm cơ thể của một người đàn ông xa lạ, gào khóc
trong tuyệt vọng. Và người đó, nhìn nó với đôi mắt vô cùng dịu dàng và nụ cười ấm
áp trên môi. Người đó nói:
_Con gái của ba… rất mạnh
mẽ…. Dù có… khụ… chuyện gì xảy ra… con cũng phải sống tốt..
Thứ chất lỏng ấm áp và đỏ
đến chói mắt trào ra từ khoé miệng và mũi ông, lấy đi hết sinh lực của ông. Chỉ
là một người xa lạ nhưng việc mất đi ông khiến tim nó đau đớn như muốn nứt ra vậy.
nỗi đau đó đang giết chết nó, bóp nghẹt nó. Hơi thở nó nặng nề, dồn dập. Não nó
vì thiếu dưỡng khí mà đông lại, nó choáng ván như muốn lâm vào hôn mê. Rồi bất
thình lình, trong cái đau tột cùng, một ai đó, từ đằng sau ôm nó vào lòng, che
mắt nó lại. Trong cái thế giới đảo lộn tăm tối, thứ giọng nói trầm ấm lấn át đi
tiếng kêu khóc thảm thương, kéo nó lại với thực tại.
_Mọi chuyện không sao rồi…
mọi chuyện không sao rồi…
Tiếng nói ấy như cứu rỗi
linh hồn nó. Tiếng nói thân thuộc cùng vòng tay ấm áp mạnh mẽ đó khiến nó an
tâm rằng dù trời có sập xuống, vòng tay này vẫn sẽ bảo vệ nó. Và nó thiếp đi trong
từng cái vỗ đấu quen thuộc và bài hát chú cừu non.
************************
Ở một căn phòng khác, Luci
Franlin thuần thục báo cáo công việc hằng ngày.
_Hôm nay chúng ta tìm được
20 con chuột nhắt bao gồm Alice số 563, 589, 612, 630, 654,… Thiệt hại không
đáng kể, năm nhân viên trong biệt thự Trắng bị thương nhẹ. Tạm thời chưa tìm được
đầu mối của kẻ sai khiến hay mục đích của chúng…
Tấm rèm trắng viền bạc nối
ra ban công nặng nề ngăn cách Eric và Luci. Không ai biết lúc này Eric đang
nghĩ gì hay có biểu cảm gì. Eric nới rộng cổ áo sơ mi, nằm dài trên chiếc trường
kỷ và hứng lấy từng đợt gió rét buốc bên ngoài. Giờ đây, anh khác xa với hình ảnh
một người đàn ông nguy hiểm lạnh lùng ban ngày. Mái tóc đen mượt luôn được chải
gọn ghẽ giờ như một mớ hỗn độn rối bù trong gió. Anh kiệt sức, nằm đờ đẫn như một
cái xác không hồn. Thứ chất lỏng lấp lánh ánh vàng đổ tràn lan trên nền đá cẩm
thạch toát ra thứ mùi ngọt ngào nhưng đắng chát của mật ong trộn lẫn với táo
lên men. Từ ánh vàng tinh khiết đến cả hương vị nồng nàn có thể thấy đây là một
loại rượu mắc tiền của vùng Cote de Nuits nước Pháp. Nhưng bất chấp lời cám dỗ
mời gọi đó, Eric chỉ nhắm mắt lại. Hình ảnh của Eric luôn đi cùng với rượu. Anh
ấy có một bộ sưu tập rượu đồ sộ, những loại rượu mắc tiền, quý hiếm. Eric luôn
uống rượu, anh ấy hưởng thức chúng mọi lúc mọi nơi. Vì thế, mọi người nghĩ anh
ta là một nhà hưởng thức rượu, một quý ông lịch lãm, phong lưu, thích tự nhấn
chìm bản thân trong cơn men ngọt ngào và nồng nàn từ tất cả người đẹp trên thế
giới. Sự thật, Eric chưa bao giờ hưởng thức chúng, thứ chất lỏng cay xè khiến đầu
óc anh mụ mỵ. Nhưng đó cũng là liều thuốc an thần duy nhất cứu rỗi anh khỏi thế
giới điên cuồng này.
Sau khi giọng nói ấm áp
trong trẻo của Luci như có như không lẫn vào gió ngừng lại, đôi mắt hổ phách mới
mệt mỏi mở ra. Vẫn là chiếc găng tay chồn nước đen bóng, nghịch ngợm với chiếc
phi thiêu sắc lẽm, Eric dường như đang cân nhắc điều gì đó. Sau một lúc lâu,
Eric cất tiếng:
_Thật không ngờ, sau khi
Christ chuyển vào có 1 ngày thì lũ chuột nhắt đã bắt đầu hành động. Cậu có nghĩ
cô ta là người truyền tin, hay kẻ phát tín hiệu.
Luci hơi ngẩn người, rồi
như phát giác ra Eric không hề quan tâm đến bản báo cáo của mình, Luci nở một nụ
cười đầy chuẩn mực:
_Đã kiểm tra, cô ta không
bị đánh số.
_Không bị đánh số cũng
không phải là mục tiêu. Cô ta rốt cuộc là ai?
Eric lướt trên bản thông
tin của Christina Dang. Một cái tên tầm thường, sinh ra ở ở một đất nước quá ư
là nhỏ bé. Không có khả năng gì đặc biệt, gia đình của chỉ ở mức trung lưu. Không
quá đẹp, cũng không quá nổi bật. So sánh với những con chuột nhắt nơi này, thì
Christina quá tầm thường. Và so sánh với người phụ nữ đó, thì cô ta chỉ như một
cộng lông đục màu trên chiếc áo choàng trắng muốt tinh tươm. Người phụ nữ ấy, kẻ
tôn sùng sự hoàn mỹ, chắc chắn sẽ không để cô ta tồn tại, mà sẽ nhổ bỏ và thiêu
đốt ngay lập tức. Nhìn tổng thể, Chris không có bất kỳ mối liên hệ đến người phụ
nữ đó. Thế nhưng, Eric thà rằng tin tưởng cô ta chính là kẻ người phụ nữ đó đưa
đến chứ không phải là đứa bé trong ký ức của anh. Vì anh biết, ngay khi anh tìm
ra, anh sẽ bóp chết đứa bé ấy, khiến nó phải chịu thứ nỗi đau mà anh từng trải.
Thế nhưng, thói quen, cử chỉ, đến cả bức hình đó đều khiến anh liên tưởng tới
Alice, từ khoá dẫn đến nổi đau của anh. Anh hít một hơi, bình tâm lại:
_Cậu đã có bản xét nghiệm
DNA của cô ta chưa?
Luci, lựa ra một tập hồ
sơ, để ngay ngắn trên bàn, anh nói:
_Đã kiểm tra, kết quả âm
tính với mẫu vật.
Eric, thở dài, có gì đó như
nhẹ nhõm, cũng có gì đó như luyến tiếc.
_Quan sát cô ta và cả bọn
chuột nhắt nữa. Nếu cô ấy chính là Công Chúa thì thế nào bọn chuột nhắt cũng sẽ
có hành động. Còn nữa, cậu đã nói cho cô ta biết không được tới căn phòng 435
chưa?
_Đã thông báo.
Eric nhấn mạnh:
_Còn nữa, cậu đã nhắc cô ấy
nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.
Luci cười khẽ:
_Eric, ngài quá cẩn thận rồi.
Có khi nào mà tôi không hoàn thành công việc của mình chưa?
Dù nằm ngoài ban công,
nhưng Eric vẫn có thể hình dung nụ cười vô cùng chuẩn mực của Luci, nụ cười quá
hoàn hảo, không cảm xúc. Anh chưa bao giờ thấy Luci biểu lộ bất kỳ cảm xúc dư
thừa nào. Luci, quản gia hoàn hảo của anh, 1 người luôn hoàn thành công việc với
hiệu xuất cao nhất, không bao giờ giận dữ, không bao giờ bất cẩn. Đến cả từng lời
nói của cậu ta, không bao giờ dư thừa, cũng không bao giờ thiếu hụt. Luci luôn
mang cho anh thứ anh cần và gạt bỏ hết mọi vật cản cho anh. Một người quản gia
không tưởng. Thế nhưng, bài học năm ấy luôn tỉnh thức anh rằng anh không thể
tin vào bất kỳ ai cả và Luci là không ngoại lệ.
_Một người tuyệt vời như cậu
đáng lẽ không nên bị gò bó trong cái chức vụ quản gia này.
Luci khẽ cười, ngay cả suy
nghĩ họ cũng giống nhau đến lạ.
_Ngài đánh giá cao tôi quá
rồi. Luci chỉ là con của quản gia biệt thự Trắng. Gia tộc của chúng tôi đã thề
tuyệt đối trung thành và gìn giữ ngôi biệt thự này. Ngày tôi đeo chiến nhẫn của
gia tộc Franlin, tôi sẽ không bao giờ làm trái nguyện ước của cha và tổ tiên
chúng tôi.
_Cậu đang tuyên bố sự
trung thành của mình sao? Cần gì phải nghiêm tuc như vậy. Tôi chỉ là nói ra suy
nghĩ của mình mà thôi.
Anh cười khẽ đầy ẩn ý:
_Chỉ là một con người mỹ lệ
như cậu đáng lý phải trở thành bảo vật trong bộ sưu tập của bà ta.
Luci vẫn chưng ra nụ cười ấm
áp ấy, không hề lo sợ hay do dự:
_Người phụ nữ ấy chỉ từng
là một trong những chủ nhân của biệt thự Trắng mà thôi, giống như ngài vậy.
_Đúng vậy, làm thế nào mà
ba ta lại có thể bỏ quên một tác phẩm tuyệt mỹ như thế.
Eric rõ ràng đang cố gắng
gây chiến với Luci. Thế nhưng, Luci vẫn điều tiết tốt bầu không khí này. Vẫn là
bộ dáng của một vị quản gia tận tâm trung thành mà Eric không thể tìm ra bất kỳ
kẻ hở nào cả.
_Cậu nên thắt chặt an ninh
và chú ý tới bọn người hầu. Cũng nên tuyển thêm nhân viên mới nữa. Cuộc thảm
sát vừa rồi tuy đủ dằn mặt những kẻ săn mồi nhưng khiến cho nhân viên trong biệt
thự bị thiếu hụt.
Sau khi cảm thấy Eric muốn
chấm dứt cuộc hội thoại và muốn nghỉ ngơi, Luci lui ra ngoài. Eric nâng đôi mắt
nhìn lên bâu trời đen sâu thẳm. Ánh trăng cô độc là nguồng sáng duy nhất trên tấm
màn đen huyền hoặc kia. Eric đã ở trong bóng tối quá lâu để thấu hiểu nổi tuyệt
vọng của cô độc. Sự lạnh lẽo tan ra trong từng đốt xương của anh. Giá buốt thấm
nhuần đôi môi anh. Máu che phủ đôi mắt anh. 10 năm trước, anh chỉ là một cậu
sinh viên đơn thuần mong muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Anh
khao khát có được một show diễn cho riêng mình, dưới ánh đèn sáng chói, hàng
triệu cặp mắt, không chỉ trong khán phòng mà từ hàng trăm ngàn chiếc tivi khác
tập trung vào anh. Mọi người sẽ im lặng và ngừng thở khi nghe giai điệu du
dương của từng ngón tay anh nhảy múa trên các cung bậc trắng ngần. Mọi người sẽ
chiêm nghiệm, sẽ đắm chìm khi nghe bản giao hưởng từ tâm hồn anh. Và mọi người
sẽ ngủ quên trong dư âm của thứ âm thanh ngọt ngào đó đến hết cuộc đời họ. Họ sẽ
nhớ đến Eric Howard là một vị nghệ sĩ dương cầm vĩ đại. Thế nhưng tất cả chỉ là
hồi ức. Eric muốn thét lên, nhưng cơ thể anh kiệt quệ vì tất cả nguồn năng lượng
của anh được dùng để dồn nén sự yếu đuối trong tâm hồn mình. Sau 16 tuổi, anh
luôn chỉ một mình, không người thân, không bạn bè, không ai đáng để anh đánh cuộc
mạng sống mà tin tưởng. Luci càng không, một con người hoàn mỹ đến siêu thực
như vậy không chỉ dừng lại là quản gia của anh được. Thái độ bình thản của Luci
phù hợp như một thính giả hưởng thức bi kịch cuộc đời của anh. Không ai có thể
vấy bẩn Luci và không ai có thể tổn hại Luci. Điều đó càng khiến anh tò mò và đề
phòng Luci hơn bất kỳ ai khác. Một vị quản gia siêu phàm, một vị khách bình thường,
những con chuột nhắt và kẻ đi săn. Anh có cảm giác, lời tiên đoán và trò chơi của
người phụ nữ đó sắp bắt đầu. Anh lê tấm thân mệt nhoài của mình ra sát ban
công, anh ngó xuống và tự hỏi, nếu nhảy xuống từ độ cao này có đủ để anh chết một
cách nhanh chóng không? Rồi anh phì cười cho sự yếu đuối của bản thân. Chắc chắn
là không rồi, và dù có chết, bà ta cũng sẽ khiến anh sống dậy. Dành 1 phút để mặc
niệm cho số phận đáng thương của mình khi bị ép buộc trở thành một phần của trò
chơi sát phạt của người phụ nữ đó. Sau khi đôi mắt màu hổ phách ấy mở ra lần nữa,
anh đã trở lại là một Eric lạnh tùng, tàn nhẫn đầy quyền lực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét