Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Đêm thứ 4: Khế ước máu với đức vua.

Đêm thứ 4: Khế ước máu với đức vua.
Tấm thảm trắng lông cừu Úc nơi phòng khác nhấn chìm trong máu, ngay trung tâm, chiếc chân bàn thép rắn chắc uốn lượn được trang hoàng bởi những đoá hoa mộc lan sapphire tàn nhẫn xuyên qua bờ ngực nhỏ nhắn đang thoi thóp của cô bé người hầu. Máu, từ nơi trái tim đang gấp gáp đập ấy tuôn trào như một con suối nhỏ, lăn dài trên từng mảnh kính vỡ tan. Hình ảnh đó, khiến nó liên tưởng tới những viên đá rubi lấp lánh, thê lương nhưng mỹ lệ đến lạ thường. Nhưng ác mộng còn chưa dừng lại ở đó, đôi mắt xanh biếc lấp lánh như bầu trời sớm mai giờ đây đã tắt lịm. Máu, như một con thú hoang bị kiềm hãm lâu ngày, cắn xé lớp da mỏng manh và không ngừng thi nhau tràn ra ngoài. Móng vuốt của nó, xé dọc ngang trên gương mặt trắng nõn, mang hình dáng của từng chùm rễ cây kỳ dị hút cạn sinh lực của cô bé. Khuôn mặt với hai hốc mắt đẫm máu, từng mãnh thuỷ tinh găm lên lớp da non mịn và một thanh gươm mộc lan sắc lẻm xuyên qua người. Nó chưa bao giờ trải qua nỗi đau đó, nhưng nó có thể mườn tượng được 1 phần mười của nổi đau đó. Nổi đau đớn khi từng thớ thịt bị tách ra, sau đó, từng chút từng chút một, nơi làn da mỏng manh bị một vật sắc nhọn không ngừng đâm sâu vào. Và đôi mắt, nơi chứa đựng 125 triệu tế bào thần kinh, khi một vật sắc bén cắt đứt những dây thần kinh đó, cảm giác như khi bạn cắt đứt đầun gón tay và nhân lên 100 lần. Cảm giác đau sót khiến cho não bộ bị đông cứng, và máu cứ tiếp tục chàn ra, tác động lên vết thương chưa kịp khép lại. Nó cảm thấy thật kinh tởm, não bộ nó ghi chép lại toàn bộ quá trình, phân tích và phát hoạ lại sự kiện kể cả nỗi đau mà nó chưa từng trải qua. Cổ họng nó rát buốt và không thể cất thành lời. Nhưng não bộ không cho phép nó ngất đi hay bỏ chạy. Nó vẫn tự hỏi bản thân, tại sao nó vẫn chưa phát điên. Theo bản năng, nó nhìn về phía lò sưởi, nơi phát ra thứ mùi cay mũi của thịt bị cháy xém. Nơi đó, một phần của đôi chân và chiếc hài đen vẫn đang bốc cháy, và nếu cố gắng nhìn sâu vào bên trong ngọn lửa hoả ngục đó là một cơ thể bị co quắp lại thành một hình thù quỷ dị chiếc đầu bị gập đôi với lớp da nhăn nheo bó lấy hộp sọ, tôi tay như 2 nhành cây khô khẳng khiu đen sạm đang cào cấu thanh thép xuyên qua bộ ngực. Trong cái nóng phừng
phực, nó có thể tưởng tượng ra hình ảnh gào thét dãy dụa của cô gái khi bị thanh thép ghim qua người và tống vào chiếc lò hoả tang đó. Nó cùng có thể tưởng tượng, nụ cười ngão nghễ và khát máu của ngọn lửa địa ngục khi nuốt chửng cơ thể mong manh đó. Nhưng hai người vẫn chưa đủ để khiến cho căn phòng trắng tinh mỹ như thiên đường ban ngày trở thành một lò thảm sát. Tấm thảm lông cừu mềm mại giờ nhớp nháp với thứ chất lỏng màu đỏ. Bức tường trắng tinh không tỳ vết, dưới bàn tay của quỷ dữ, đã được tái tạo thành một bức tranh vô cùng quỷ dị. Phông màu đỏ sậm, được tô điểm với những vết cào cấu và những dấu tay in đậm. Nó có thể cảm giác được nổi kinh hoàng và tuyệt vọng của những nạn nhân xấu số bị ép buộc trở thành một phần của bức tranh. Phải dùng máu của bao nhiêu người để tạo thành bức tranh quỷ dị này. Cơ thể nó như đông cứng, run lập bập. Nó có thể nghe rõ hai hàm răng của nó đang va vào nhau. Đôi mắt nó, sau khi khắc sâu toàn cảnh địa ngục này đã bị tê liệt và không thể khép lại được nữa. Nước mắt nó không ngừng tràn ra. Đúng vậy, một ngôi biệt thự nằm ở khu rừng hoang sơ được xây từ những năm 1985 theo phong cách gothic tại sao lại có thể mới tinh tươm như vậy. Còn lý do nào ngoài việc người chủ của nó không ngừng phủ lên tầng tầng lớp sơn trắng để che dấu thứ tội ác vô nhân tính như thế này. Có bao nhiêu người đã chết, vừa chết và sẽ chết trong lò thảm sát này. Hôm nay nó đứng đây, phải chăng đây sẽ là viễn cảnh tương lai của nó. Nó muốn ngã quỵ nhưng cơ thể không cho nó ngã quỵ. Nó đờ đẫn, như một diễn viên kịch câm quên mất kịch bản, đứng trơ trọi trên sân khấu rộng lớn dưới con mắt dò xét của hàng trăm thính giả khó tính. Nó đưa đôi mắt vô hồn ngó xung quanh, những người hầu, như một con rỗi gỗ trong bộ trang phục trắng, cúi đầu im lặng. Những kẻ thu dọn, trong chiếc đồng phục của công nhân quét dọn thuần phục lôi từng cái xác và những vật dụng vỡ nát ra ngoài. Họ thu dọn rèm cửa, thảm lông, … Không ngạc nhiên, cũng không thắc mắc. Họ lướt qua nó như những cái bóng, coi nó là một vật thể không tồn tại. Không ai quan tâm tới sự điên cuồng đang cắn xé tâm hồn nó. Trong cơn đau thắt đó, nó yếu ớt ngã quỵ, thầm gọi tên của ba nó:
_Ba ơi, giờ con phải làm sao? Con sợ lắm. Con không thể chịu được thêm được nữa.
Nhưng con người đó sẽ không bao giờ đáp lại nó. Trả lời nó chỉ là tiếng hít thở trầm thấp cùng từng bước chân đều đặn. Và sau tấm rèm trắng, ở một căn phòng khác, trên chiếc trường kỷ trắng mạ vàng, nó chỉ có thể thấy 1 nửa khuôn mặt của người đàn ông. Vẫn là bộ dáng băng lãnh đang nhâm nhi thứ chất lỏng đỏ thẩm, loại rượu nho đỏ cao quý của Screaming Eagle. Loại chất lỏng ngọt ngào ấy như đôi môi của cô thiếu nữ Napa, thanh khiết như Tuyết Tùng, nồng nàn và ngọt ngào như ly cocktail creme de cassis. Trên đôi môi căng mọng vị ngọt của trái cây, là làn hơi thở thơm mát của cam thảo, lại mang chút gì đó rất hoang dại của đất và khói. Người đàn ông ấy say xưa hưởng thức mỹ vị ngọt ngào ấy như quên đi thảm kịch của mình vừa gây ra. Ông ta không phán xét vì lời tự thú chính là lời phán xét nặng nề nhất, ông ấy cũng không mở lời vì ông không để nó có quyền biện hộ giải thích. Ông ta đưa ra một vở thảm kịch, và phần diễn của nó là cuộc độc thoại nội tâm đầy khắc nghiệt. Giằng xé giữa trách nhiệm và tội lỗi, nỗi sợ hãi và khao khát sống sót. Nó vẫn chưa thể thoát khỏi bóng ma tâm lý nhưng với khả năng thích ứng cao cùng kinh nghiệm sống vất vưởng ở Lux, tâm trí nó đã tỉnh táo lại phần nào. Tại sao nó lại có thể ngây thơ tới mức tin rằng mình có thể chơi đùa với bọn đàn ông ở Kat, ở đất nước Hư Không này. Nếu bọn họ được ví như những con quái vật ăn thịt người, thì nó chỉ có thể là một con mèo hoang biết xù lông. Nó dễ dàng bị chơi đùa, nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu lắm, khiến cơ thể nó kiệt sức vì run rẩy kịch liệt. Căn phòng khách xa hoa bây giờ đã trở nên trống trải và vắng lặng. Người đàn ông đó, sau khi hài lòng với kết quả mình vừa thấy và thoả mãn với mỹ vị của mình, ông ta bỏ đi. Nhưng những từ ngữ cuối cùng mà ông ta dành lại cho nó, làm tim nó như muốn đông lại:
_Hana Watanabe có một chiếc cổ rất xinh đẹp.
Nó không biết làm thế nào mà mình đứng lên, làm nào thế nào mà mình bước đi được. Chỉ khi nó bình tâm, thì nó đã thấy mình đứng trong căn phòng cũ. Sau khi tiêu hoá hết lời đe doạ của người đàn ông đó, nó cởi phăng quần áo và nhấn chìm bản thân trong chiếc bồn tắm massage. Cuộc thảm sát đó chắc chắn là dùng để đe doạ nó. Lang thang ở Lux năm năm trời, chứng kiến các cuộc ẩu đã, ngược đãi cũng như xác chết đã trở thành lẽ thường của nó. Lương tâm của nó cũng gần như bị cơn đói và sự hèn mọn gặm nhắm hết rồi. Nó không cần thiết phải quá bi thương cũng như cắn rứt. Nó không gây lỗi, lỗi là do bọn họ không cố gắng giữ nó lại. Mặc dù dùng hàng ngàn lời biện hộ nhưng nó vẫn không kiềm được nước mắt tuôn rơi. Nó phỉ nhổ cái lương tâm nghèo mạt nửa vời của nó. Nếu nó thật sự có lương tâm, nó đã không bốc đồng mà chạy ra ngoài cho bằng được. Giờ đây, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt hối lỗi thì chẵng giải quyết được gì. Ai cũng sẽ phải chết mà thôi. Nó tự nhủ với lòng. Nếu một ngày nào đó, nó có bị tra tấn hay hành hạ tới chết như vậy, nó tuyệt không oán than. Mặc dù tâm lý của nó đã tốt lên, nhưng bản năng cơ thể nó vẫn không ngừng run rẩy. Đó là lần đầu tiên nó thấy một cuộc thảm sát tàn nhẫn không tính người như vậy. Có rất nhiều cách để giết người, nhưng tại sao ông ta lại lựa chòn cách tra tấn tàn bạo và thú tính. Người đàn ông đó là một tên mọi rợ, khát máu, cuồng sát. Thế nhưng, loại người như vậy không hề thiếu ở Hư Không. Và chỉ có ở Hư Không mới chứa chấp những con thú lội đốt người đó. Nó căn dặn bản thân phải thận trọng và nó sẽ cố gắng tìm cách thoát ra nơi này nhanh nhất có thể. Nơi này quá nguy hiểm cho cuộc sống lâu dài. Trong lúc nhấn chìm mình trong mớ suy nghĩ rối rắm, từ bao giờ, đã có một người thanh niên đến bên cạnh nó. Bàn tay thon dài, trắng muốt mềm mại như đoá thuỷ tiên nhưng không kém phần rắn rỏi kéo nó ra khỏi dòng nước ấm. Vì ngâm trong nước quá lâu và đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh khiến nó choáng váng và ngã vào bờ ngực rộng của chàng trai lạ. Anh ta choàng chiếc khăn tắm lông cừu mềm mại lên người nó. Nó khẽ giậc mình lùi lại. Nhưng chỉ khi nhìn đến gương mặt của anh ta, khuôn mặt nó bấc giác đỏ ửng. Gương mặt này vốn không thuộc về con người, nhất là một nơi mà giá trị của con người hoàn toàn bị đánh mất. Người con trai với mái tóc sáng lấp lánh của từng cơn sóng mặt trời ôm trọn gương mặt thanh tú hoàn mỹ đến từng chi tiếc. Làn da không tỳ vết và sáng như ngọc trai được tô điểm bởi bộ đôi ngọc lục bảo trong vắt. Nó có thể nhìn thấy từng tia nắng ấm áp và thanh khiết lúc hừng đông trong mắt anh ta nhưng đồng thời cũng là nét u buồn của đại dương sâu thẳm dưới ánh trăng. Gương mặt thon dài sắc sảo với đường cong tinh mỹ khiến anh ấy như một bức tượng đồng mà tạo hoá đã giày công tác tạo. Chiếc mũi cao nhỏ cùng làn môi đầy đặn nhạt màu luôn toả ra nụ cười thân thiện. Thật khó để có thể dùng từ ngữ mà miêu tả hết nét thoát tục của con người trước mặt. Nếu dùng một hình ảnh để so sánh, thì anh ấy chính là biểu tượng hoàng mỹ của một thiên thần. So sánh với Grabiel, chàng trai này trung hoà giữa sự ngây thơ hồn nhiên của 1 đứa trẻ và nét ổn trọng của 1 chàng trai trưởng thành. Nếu so với Hana, ngoài đôi mắt to tròn trong suốt và dịu dàng như nước thì tô điểm thêm sự rắn rỏi và nam tính. Không hiểu sao, đứng trước người con trai này, nó cảm thấy mình thật tầm thường và thô tục. Ngay cả việc mình chỉ có 1 tấm khăn che thân cũng không cảm thấy khiến nó quá ngại ngùng. Nó là kẻ ngoại đạo, thế nhưng, trước đôi mắt trong suốt và tinh khiết này, nó cảm thấy mình thật nhỏ bé như một hạt bụi và từng lớp cơ thể nó bị bóc trần, chuẩn bị cho ngày phán xét. Chàng trai này quá cao quý và hoàn mỹ để bị gò bó trong bộ đồng phục quản gia. Chàng trai này sinh ra là để người khác thờ phụng chứ không phải phục vụ người khác.
Theo đúng lễ nghi, anh ta cúi chào nó với một nụ cười thân thiện. Bằng giọng nói trong veo và ấm áp của mình, anh ta giúp giây thần kinh của nó được thả lỏng:
_Em có thể gọi tôi là Luci, tôi chính là quản gia đời thứ hai ở ngôi biệt thự trắng này.
_Lucy?_Lucy chính là cái tên mà nó không hề nghĩ tới. Có lẽ vì cảm giác thân thiết mà nó không ngại ngùng nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
_Thế mà tôi cứ tưởng tên anh là Adonis hay Eros. Nhưng mà Lucy, tuy tên có hơi nữ tính nhưng rất hợp với anh, ánh sáng của thiên Chúa.
Người con trai đó nhìn nó một cách trìu mến.
_Cảm ơn vì lời khen nhưng em quá đề cao tôi rồi.
Câu hỏi đầy ẩn ý và nụ cười chuẩn mực khiến nó không hiểu anh ta đang muốn nhắc đến điều gì. Anh ấy mang bữa tối đặt lên chiếc bàn trà thuỷ tinh bên cửa sổ và đặt bộ váy trắng với những hoạ tiếc viền ren rườm rà lên giường. Sau đó, anh ấy mang tập hồ sơ để lên chiếc bàn trang điểm màu vanila bằng gỗ du. Vẫn giọng nói ấm áp đó, anh ấy giới thiệu nó về ác quỷ một cách đầy thản nhiên và tôn kính.
_Ông chủ của chúng ta tên là Eric Howard, đây là lý lịch của ông ấy, vì chúng ta sẽ chung sống cùng nhau nên em ít nhất cũng nên biết một chút thông tin về chủ nhân nơi này. Còn nữa, đây là một số nội quy ở biệt thự trắng, em nên đọc. Tôi thật sự không muốn em gặp bất kỳ sự cố nào ở đây. Vì để đảm bảo an toàn cho em, tốt nhất em nên ở bên trong biệt thự. Còn nữa, nếu cần bất kỳ thứ gì, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ em.
Hơi do dự một chút, anh ấy mỉm cười:
_Ông chủ rất bận rộn, nên để tránh làm phiền, nếu em muốn nói chuyện, tôi có thể chuyển lời cho em.
Như có gì đó chạy ngang qua đầu nó, chớp lấy thời cơ khi Luci kết thúc màn giới thiệu, nó nhanh chóng hỏi nghi vấn trong lòng:
_Tên đầy đủ của anh là gì?
Có hơi sửng sốt, nhưng Luci vẫn trả lời một cách chuẩn mực:
_Thật sơ ý quá. Tên tôi là Luci Franlin.
_Chúng ta từng gặp nhau chưa?
Như phát hiện ra điều gì đó thú vị, nó thấy hai viên ngọc lục bảo sắc sảo phát ra thứ ánh sáng lạ kỳ. Thứ quang mang của loại chất độc chết người mang tên Marijuana.
_Tôi năm nay 23, em năm nay 18, lúc tôi năm tuổi em chỉ mới sinh ra đời. Chưa kể tôi sinh ra và lớn lên trong căn biệt thự trắng này. Chúng ta từng gặp nhau chăng?
Đúng vậy, tại sao nó lại hỏi một câu hỏi ngốc nghếch như vậy. Lúc nhỏ, nó lớn lên ở Việt Nam, chỉ đến năm 13 tuổi, nó mới theo gia đình chuyển đến Hư Không. Gia đình nó giàu có nhưng để so sánh với con ác quỷ đó thì chẵng là gì cả. Nếu vậy, tại sao cái tên này lại quen thuộc như thế. Như đọc được suy nghĩ của nó, Luci liền nói:
_Em có thích hội hoạ không? Anh từng vẽ vài bức tranh, một trong số đó cũng từng được mang triển lãm và thắng vài cuộc thị.
Như bừng tỉnh, nó liền nhớ ra, đúng vậy, chính là cái tên đó. Nó cười nói:
_Em nhớ tên anh rồi. Em từng một thời thần tượng anh đó.
Luci khách sáo chào nó rồi đi ra khỏi phòng.
Giờ suy nghĩ tận tường, tại sao Luci chắc chắn rằng nó và anh chưa từng gặp nhau. Ký ức của nó rất mơ hồ, trước khi nó tới Hư Không, mọi thứ đều mờ nhạt. Vậy trước khi tới Hư Không nó ở đâu? Việt Nam chăng? Nhưng thành phố nào? Nó biết chắc nó là người Việt vì cái tên ba đã đặt cho nó. Nhưng mẹ nó là ai? Người nước nào? Tại sao gia đình nó lại chuyển tới Hư Không mà không phải là Châu Âu hay Châu Mỹ. Những thứ tưởng chừng rất bình thường bấc giác lại trở nên quá mông lung với nó. Trước đây vì cuộc sống vồn vã, nó chưa bao giờ nghĩ về những thứ này. Nhưng sau cuộc nói chuyện với Luci, nó bắt đầu tò mò về quá khứ. Nhưng đến khi gợi nhớ lại thì cuốn băng ký ức của nó dường như do không sử dụng lâu ngày mà bị phủi bụi và trở nên nhão nhoẹt. Luci Franlin, Luci Franlin, tại sao nó có cảm giác anh ta không chỉ đơn thuần là 1 cái tên nó từng biết đến, nhưng mang một ý nghĩa gì đó sâu sa hơn. Sợi dây liên kết giữa anh và nó sâu đậm hơn, thân thiết hơn. Càng nghĩ, đầu nó càng đau. Nhưng khi nhớ đến câu nói: “Em có thích hội hoạ không?” Bấc giác nó cảm thấy, có lẽ anh chỉ là một hoạ sị lừng danh mà nó từng thần tượng.

Vâng, mình dùng danh xưng ông ta chứ Eric còn trẻ lắm, cỡ 26. Soái ca nhà người ta trẻ hơn tuổi, soái ca nhà mình già trước tuổi. 26 mà trông như 30 ý. Có cảm giác anh ấy bị liệt cơ mặt, lạnh đến run người. Mà mấy phần đầu dìm hang Eric quá, tội anh, so sánh anh như một thằng tâm thần giết người ý.
Vâng, mỹ nhân Luci Franlin đã xuất hiện. Anh ấy chính là thiên thần hoàn mỹ trong cả câu chuyện. Không ai có thể đẹp hơn ãnh. Lúc Luci Franlin giới thiệu tên mình thì có 1 sự nhầm lẫn. Tên ãnh là Luci viết tắt của Lucifer. Nhưng Christ nghĩ tên ãnh là Lucy nghĩa là ánh sáng của thiên Chúa.
Christ có nói ãnh nên tên là Adonis hay Eros, mấy cái tên này phổ biến ở Hy Lạp nhưng ở Mỹ vẫn có 1 số ba mẹ đặt tên con họ như vậy. Adonis và Eros là thần của sắc đẹp.

Marijuana là cần sa nha. Là thuốc phiện nhưng nếu dùng đúng cách rất tốt cho thần kinh. Nó là loại thuốc dùng để chữa bệnh cũng như tiên đoán tương lai trong các nghi lễ của người da đỏ. Mấy thằng học ở mấy trường nổi tiếng như Harvard các loại, lúc học cho kỳ thi tụi nó cũng dùng thuốc để học bài cho nhanh đó. Đừng hỏi sao mình biết, bạn mình nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét