Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015
Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015
Đêm thứ 5: Sự tuyệt vọng của đức vua: Ta không phải thần.
Đêm thứ 5: Sự tuyệt vọng của
đức vua: Ta không phải thần.
Nó nhai ngấu nghiến vài miếng
thịt cừu cùng rượu vang đỏ, cho tới khi bao tử được lấp đầy. Nó nằm vật xuống
giường, với tay lấy tập tài liệu mà Luci để lại. Nó tò mò đọc trang giấy về con
quái vật của ngôi biệt thự Trắng. Trên tấm giấy vàng nhạt với các hoa văn in
chìm là bức hình của một người đàn ông khoảng 30. Người đàn ông dựa người vào
chiếc trường kỷ khắc hình chim ưng gổ du nệm đỏ. Tư thế rất tự nhiên, rất thoải
mái cảm giác như ông ta đang ngồi ngả lưng nghỉ ngơi chứ không phải đang đứng
trước thấu kính. Gương mặt thon cùng đôi mắt hổ phách sắc nhọn. Đôi mắt của
tham vọng nhưng đồng thời cũng chứa một nỗi buồn miên man. Đôi mắt của ông ta
làm nó nhớ tới những con sói sám, linh hồn hoang dại của dãy núi hùng vĩ vùng
Sierra Nevada. Một loài động vật đầy kiêu hãnh và mạnh mẽ đồng thời cũng là những
kẻ săn mồi chuyên nghiệp và tàn nhẫn. Đôi mắt tự tin và đầy kiên nhẫn ẩn dấu
sau cánh rừng bạt ngàn. Trong đôi mắt đó, nó cũng nghe thấy được tiếng thét đầy
mãnh liệt của sức mạnh và tự do. Có một số người được sinh ra là thể thống trị,
và ông ta là một trong số những kẻ đó. Nhưng trong đôi mắt đó, sự cô độc đang
nhấn chìm tất cả. Nó như kẻ du mục vô hồn bị cám dỗ bởi tiếng gọi kỳ bí trong rừng
sâu, bấc giác, đưa ngón tay chạm vào đôi mắt đó. Rồi như chạm phải đống lửa, nó
vội rút bàn tay lại. Nó vừa làm chuyện điên rồ gì vậy? Tại sao nó lại cảm thấy
thương hại ông ta? Tại sao nó lại muốn xoa dịu đôi mắt đó. Hắn ta là một tên giết
người máu lạnh, hắn không xứng đáng để được xót thương. Để tránh lập lại lỗi lầm
cũ, nó ném bức ảnh của ông ta qua một bên. Thông tin của ông ta chỉ vỏn vẹn
trong vài dòng chữ. Tên: Eric Horward. Tuổi: 26. Nghề nghiệp: Kinh doanh bất động
sản. Nó lật qua những tờ giấy khác, phần còn lại của tập hồ sơ giày cộm là nội
quy của biệt thự Trắng. Không ra khỏi phòng sau 8 giờ tối. Không được đi lung
tung ngoài khuôn viên chính của biệt thự
Đêm thứ 4: Khế ước máu với đức vua.
Đêm thứ 4: Khế ước máu với đức vua.
Tấm thảm trắng lông cừu Úc nơi phòng
khác nhấn chìm trong máu, ngay trung tâm, chiếc chân bàn thép rắn chắc uốn lượn
được trang hoàng bởi những đoá hoa mộc lan sapphire tàn nhẫn xuyên qua bờ ngực
nhỏ nhắn đang thoi thóp của cô bé người hầu. Máu, từ nơi trái tim đang gấp gáp
đập ấy tuôn trào như một con suối nhỏ, lăn dài trên từng mảnh kính vỡ tan. Hình
ảnh đó, khiến nó liên tưởng tới những viên đá rubi lấp lánh, thê lương nhưng mỹ
lệ đến lạ thường. Nhưng ác mộng còn chưa dừng lại ở đó, đôi mắt xanh biếc lấp
lánh như bầu trời sớm mai giờ đây đã tắt lịm. Máu, như một con thú hoang bị kiềm
hãm lâu ngày, cắn xé lớp da mỏng manh và không ngừng thi nhau tràn ra ngoài. Móng
vuốt của nó, xé dọc ngang trên gương mặt trắng nõn, mang hình dáng của từng chùm
rễ cây kỳ dị hút cạn sinh lực của cô bé. Khuôn mặt với hai hốc mắt đẫm máu, từng
mãnh thuỷ tinh găm lên lớp da non mịn và một thanh gươm mộc lan sắc lẻm xuyên
qua người. Nó chưa bao giờ trải qua nỗi đau đó, nhưng nó có thể mườn tượng được
1 phần mười của nổi đau đó. Nổi đau đớn khi từng thớ thịt bị tách ra, sau đó, từng
chút từng chút một, nơi làn da mỏng manh bị một vật sắc nhọn không ngừng đâm
sâu vào. Và đôi mắt, nơi chứa đựng 125 triệu tế bào thần kinh, khi một vật sắc
bén cắt đứt những dây thần kinh đó, cảm giác như khi bạn cắt đứt đầun gón tay
và nhân lên 100 lần. Cảm giác đau sót khiến cho não bộ bị đông cứng, và máu cứ
tiếp tục chàn ra, tác động lên vết thương chưa kịp khép lại. Nó cảm thấy thật
kinh tởm, não bộ nó ghi chép lại toàn bộ quá trình, phân tích và phát hoạ lại sự
kiện kể cả nỗi đau mà nó chưa từng trải qua. Cổ họng nó rát buốt và không thể cất
thành lời. Nhưng não bộ không cho phép nó ngất đi hay bỏ chạy. Nó vẫn tự hỏi bản
thân, tại sao nó vẫn chưa phát điên. Theo bản năng, nó nhìn về phía lò sưởi, nơi
phát ra thứ mùi cay mũi của thịt bị cháy xém. Nơi đó, một phần của đôi chân và
chiếc hài đen vẫn đang bốc cháy, và nếu cố gắng nhìn sâu vào bên trong ngọn lửa
hoả ngục đó là một cơ thể bị co quắp lại thành một hình thù quỷ dị chiếc đầu bị
gập đôi với lớp da nhăn nheo bó lấy hộp sọ, tôi tay như 2 nhành cây khô khẳng
khiu đen sạm đang cào cấu thanh thép xuyên qua bộ ngực. Trong cái nóng phừng
Đêm thứ ba: Alice, sao em cứ đuổi theo con thỏ kia?
Đêm
thứ ba: Alice, sao em cứ đuổi theo con thỏ kia?
Hôm
sau tỉnh dậy, thứ đập vào mắt nó đầu tiên là bóng tối. Nhưng đó không phải là
cái thứ đen kịt đã cuốn lấy chân nó, nuốt chửng cuộc đời nó trước đây. Cái bóng
này yên bình như liều thuốc ngủ dịu nhẹ đưa nó vào cơn mơ. Nó mơ về đêm qua, về
vòng tay ấm áp siết chặt nó, mùi thơm dịu nhẹ cùng hơi thở đều đặn và êm ái, nó
còn có thể mườn tượng ra bờ môi hồng mềm mại khẽ áp vào cổ nó. Làn môi ấy êm ái
đến nổi, chỉ cần vô tình chạm vào, hai cánh hoa ấy ngay lập tức sẽ tan ra và
mang theo vị ngọt ngào kì diệu nhấn chìm vị giác của nó. Nó mê man, như một kẻ
mộng du đang chìm đắm trong mộng đẹp, đôi tay thon nhỏ của nó mươn theo làn hơi
ấm mà nó tưởng tượng ra trượt trên tấm gra trải giường, thế nhưng, thứ duy nhất
mà nó cảm nhận được chỉ là cái sắc trắng mờ đục băng lãnh. Nó nghĩ, nó đã có 1
giấc mơ hoang đường nhất từ trước tời giờ.
Nó
hơi ngẩn người, nhắm mắt lại, nó đang suy nghĩ: mọi việc ngày hôm qua diễn ra với
nó cứ như một giấc mơ, như một vở kịch, như một trò đùa. Tất cả mọi thứ, tưởng
chừng như không tưởng, lại là sự thật và chúng đến một cách dồn dập như loài mãnh
thú, siết chặt lấy bộ não của nó, khiến mọi thứ trong nó mờ mịt, ngay cả lí trí
cũng mịt mờ. Cái gì là sai? Cái gì là đúng? Kí ức về ngày hôm qua chỉ như từng
cuộn phim ngắn rời rạc. Này ánh mắt ấy, cái ôm ấy, ngay cả gương mặt ấy, rõ ràng
là dành cho nó, nhưng sao lại quá xa vời, mông lung, có ý nghĩa gì chứ? Nó tự hỏi,
rồi cười nhạt như câu trả lời. Cần gì phải có ý nghĩa gì chứ?
Nhãn:
F*ck,
hành động,
kinh dị,
truyện dài,
Việt nam
Đêm thứ hai: Alice bé bỏng khóc
Nó
đi theo người đàn ông đó, thật buồn cười. Dù được biết đến là một tiểu thư sa đọa
nhất Kat trên danh nghĩa, nó vẫn chưa chính thức chạm vào bất kì một gã đàn ông
nào. Vẫn là mỗi khi cao hứng, nó lại cảm thấy buồn nôn. Nó không rõ chuyện gì
đã xảy ra, nhưng cơ thể nó nhận dạng bọn đàn ông như một chất cặn bã để khi tiếp
nhận lại đào thải ra ngoài. Nó có những mối tình, chớp nhoáng và chóng qua.
Ngoài tiền và cơ thể ra chẵng còn thứ gì của nó có thể hấp dẫn lũ người tình của
nó. Thế nhưng nó cũng không nghĩ quá nhiều.
Tiếng
bước chân vẫn đều đều, trải dài trên nền tuyết lạnh. Từ sau, nó có thể thấy tâm
lưng của người đàn ông đó. Bờ vai rộng, rắn chắc như có thể trống cả bầu trời,
phủ lên bởi chiếc khăn choàng lông đen tuyền của loài chồn nhỏ Châu Mỹ, nó đã từng
thấy chiếc khăn choàng ấy trong bộ sưu tập thời trang của gia đình Marc Kaufman
Furs. Lúc đó, nó đã nghĩ chiếc khăn choàng ấy rất đẹp, kiêu sa, cao quý như 1
món đồ trang trí phù phiếm trên cơ thể rắn rỏi của người mẫu nam hàng đầu thế
giới. Thế nhưng nó chưa bao giờ lại có thể tưởng tượng được rằng chiếc khăn choàng
này lại còn có thể toát ra sự cao ngạo, cùng nguy hiểm khi khoác lên bờ vai săn
chắc ấy. Chiếc khăn choàng lông đen tuyền toát ra mùi nguy hiểm của một con thú
săn mồi đang ngủ say. Nhưng cũng có thể thình lình tỉnh giấc bất cứ lúc nào và
nhai ngấu nghiến kẻ làm phiền. Vì thế, dù cơ thể nó không ngừng run rẩy, bờ môi
trắng bệt nức nẻ không ngừng va đập vào nhau và phải dùng cả sức lực toàn thân
để lết theo người đó, nó cũng không dám hó hé. Nó thèm khát nhìn vào tấm áo
choàng rộng, tỉ mỉ ôm lấy từng nét cong hoàn mĩ của cơ thể, vừa quyến rũ đầy
khiêu khích nhưng cũng tỏa ra chất độc chết người. Tầng không khí đầy quyền lực
xung quanh người đàn ông đó bất giác khiến nó khẽ run rẩy.
Bên
ngoài, nó đã thấy một chiếc Pagani Zonda F Roadster đen tuyền dừng sẵn, người
đàn ông dừng lại bên chiếc xe, đôi mắt lạnh căm nhìn nó như chờ đợi. Nó hiểu
mình cần làm gì.
Đêm thứ nhất: Tôi đã tìm được Alice bé bỏng
Đêm
thứ nhất: Tôi đã tìm được Alice bé bỏng
Lux
Ban
ngày, nó chỉ là một con phố cô quạnh, hoang tàn không sức sống. Người ta có thể
thấy rõ sự xơ xác của nó khi cái nắng gắt chói chang siết lấy từng gốc cây vì
khô cằn mà co quắp người tạo ra vô vàng thứ hình dáng quỷ dị. Sự ngột ngạt của
cái oi bức, cũng như cái mịt mù của bụi đường khiến cho con người cảm thấy vô
cùng khó chịu. Có thể thấy rõ, đã lâu không có ai ghé qua đây hay quét dọn
chúng cũng như chưa từng có sự sống tại nơi này. Con phố hoang nứt nẻ, khó khăn
vặn vẹo cơ thể nó, khó nhọc hít thở để sống cho qua ngày.
Thế
nhưng, khi đêm xuống, thứ màu đen huyền hoặc bao phủ cả bầu trời, lấp đầy mọi
ngõ ngách, và bóp nát cái thứ ánh sáng cao ngạo khó ưa của buổi trưa oi bức,
con phố bừng tỉnh dậy. Đúng vậy, bóng đêm đã ban ra một phép màu kì diệu, biến
một con phố hoang tàn ban ngày trở thành khu đèn đỏ nhộn nhịp Lux ban đêm. Với
con phố ấy, ngày dường như chỉ mới bắt đầu.
Lux
vào ban đêm là một sinh vật sống. Như những loài sinh vật khác, nó có hơi thở,
có cuộc sống, cũng như vẻ đẹp riêng của chúng. Lux, thứ sinh vật xa hoa và
tráng lệ ấy, được phủ lên bởi vô vàn ánh sáng đến chói mắt của các đèn neon.
Hơi thở của Lux được đo bằng độ nóng của các hộp đêm và cuộc sống của Lux diễn
ra trong các khách sạn.
Và
đó là một ngày bình thường của Lux, của con quái vật kiêu sa trở mình sau giấc
ngủ say ban ngày.
******************
Nhãn:
F*ck,
hành động,
kinh dị,
tình cảm,
truyện dài,
truyện ngắn,
Việt nam
F*ck: Alice, em có nghe tiếng tôi gọi
Alice,
em có nghe tiếng tôi gọi
Nó,
18 tuổi. Ít ai chấp nhận đó là một cái tuổi trưởng thành, vì trong bộ óc ấy, chỉ
là tính háo thắng và sự kiêu ngạo cùng thói ích kỉ, chiếm hữu của trẻ con. 18
tuổi, sự ngây ngô rồ dại có thể khiến nó trờ thành bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì. Ít
ai, sau khi trải qua ngưỡng cửa trưởng thành, còn có thể giữ lại nét ngây ngô
khờ khạo của tuổi niên thiếu. Nếu điều đó có xảy ra thì nó cũng sẽ là
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)